Việc đi làm việc.
1. Hồi còn sanh dziên, liều liều nộp đơn đi làm. Phần để kiếm tiền trang trải học hành ở SG, phần để đi theo đam mê chơi game từ bé. Lúc vào phỏng vấn, chị nhân sự hỏi:”Em có kinh nghiệm gì?” – “Em còn sinh viên nên ngoài nhiệt huyết ra em không có gì cả, nhưng em tự tin mình đủ thông minh để có thể học và đáp ứng được cho công việc”. Thế là vào!
Sau đó đúng là tự học thật, từ việc lên kế hoạch đến triển khai ở cấp thực thi, viết content, phát triển cộng đồng, làm web, làm forum… Sếp mình chỉ dặn đúng 1 câu:”Em cảm thấy user họ cần gì thì em làm đó”. Và mình cũng đi theo đúng tôn chỉ đó cho đến ngày hôm nay.
Mỗi công việc kinh qua cho mình nhiều kinh nghiệm quý báu sau này.
2.Hồi xưa đi làm thuê, chưa một ngày nghĩ mình làm thuê. Tâm thế là mình sở hữu công việc đó, và luôn chủ động nghĩ ra một vạn thứ mới để làm hay hơn, tốt hơn, sáng tạo hơn, hiệu quả hơn. Chả cần ai khen ngợi, nhìn nhận, thưởng tiền thưởng bạc gì. Thích là làm. Đam mê là làm. Chinh phục bản thân là chính. Nhưng cũng nhờ vậy mà được ông chủ tịch tập đoàn coi trọng lắm. Và đường công danh, do vậy cũng lên ào ào. Trong vòng 5 năm, lên chức 3 lần. Khi nhậm chức Giám đốc phát triển thị trường quốc tế, nắm cả thế giới trong tay, mới hiểu nguyên lý cực kỳ đơn giản, một doanh nghiệp muốn phát triển nhanh và bền vững, cần những người làm công với tâm thế của người làm chủ.
Hôm coach cho các doanh nghiệp Việt Nam, các bạn hỏi sao đánh giá được ai là người sẽ cùng mình tiến về phía trước.
Dễ lắm.
Đứa nào không ngừng suy nghĩ, không ngừng sáng tạo, đưa ra hết phát kiến này đến phát kiến khác, và triển khai ào ào, giúp ta tiến mỗi ngày gần hơn đến tầm nhìn của mình, chính là họ đó. Những người này, họ chả bao giờ đòi lương đòi thưởng, tính toán nhỏ nhoi. Họ lao vào, xông ra, đẩy mọi thứ về phía trước, chỉ vì họ là người của tương lai.
Khi nhận diện ra họ, hãy trọng dụng họ, hãy đãi ngộ họ, cân nhắc họ dù họ chưa một lần đòi hỏi. Doanh nghiệp, cần những nhân tố dynamo – máy phát điện như thế để chạy đường dài.
Mấy đứa ngồi im chờ đưa việc, giỏi múa môn né việc, phàn nàn nhiều làm chả bao nhiêu, chỉ chăm chăm lo chuyện bạc tiền, thì có gì đâu mà sợ mất? Mất, chả ảnh hưởng hòa bình thế giới. Mất, đỡ phiền. Mất, nghĩa là ta có cơ hội tìm người thay thế tốt hơn.
Đời này, chả có ai là không thay thế được. Đừng quan trọng hóa vấn đề!
Học nữa, học mãi…